Ít có truyện nào đọc xong mà đau lòng và ám ảnh đến vậy. Truyện này mình đọc khi còn cấp 2. Lúc đó, cái đói cũng vẫn còn gần lắm, tin lắm. Hồi đó, thi thoảng vẫn có người ăn xin đến trước cổng nhà, tay cầm 1 cái rá gạo, trong có cái ống bơ. Vậy đấy, họ chẳng xin tiền, họ chỉ xin gạo. Cái đói ám ảnh người ta ghê gớm, mà có những khi đúng là chẳng làm gì ra được cái ăn. Chết vì đói chắc là cái chết thương tâm nhất đấy nhỉ? Mình đã nghĩ như vậy
--------------------------------------------------------------------------------
Email: [email protected]
——————
Các bạn có thể donate ủng hộ kênh qua STK
BUI THI HA
STK: 19036405400011
Ngân hàng Techcombank
Chi nhánh Ngọc Khánh, Ba Đình, Hà Nội
----
BUI THI HA
STK: 12310000883464
Ngân hàng BIDV
Chi nhánh Quang Trung, Long Biên, Hà Nội
----
Paypal: paypal.me/hathaya